Quy Nhơn - một lần đến là nhớ mãi
TP Quy Nhơn - dải đất miền Trung nắng gió mặn mòi - có những nét riêng níu chân du khách. Lãng mạn và nhẹ nhàng, mộc mạc và chân quê, như bản sắc của người dân Quy Nhơn giàu lòng mến khách.
Biển chiều Quy Nhơn. Trên bãi biển được chuẩn bị cho buổi cà phê đêm trên cát.
Cà phê trên cát, nghe sóng biển hòa ca
Hai tuyến đường Nguyễn Huệ và Xuân Diệu như cánh tay giang rộng ôm biển Quy Nhơn. Nhiều thi sĩ đã ví bờ biển này như vầng trăng khuyết. Khác với vẻ ồn ào, náo nhiệt ở bãi biển Vũng Tàu; sự xa hoa của bãi biển Nha Trang, bãi biển Quy Nhơn thanh bình và yên ả.
Một ngày mới bắt đầu trên bãi biển Quy Nhơn bằng hình ảnh người dân thành phố đắm mình dưới làn nước biển trong xanh; cánh thanh niên chạy rèn sức khỏe trên triền cát; còn một số du khách lại chọn cho mình không gian yên tĩnh trong chòi lá trên bãi biển nhâm nhi ly cà phê trên cát. Đó là cảm nhận của chúng tôi khi lần đầu tiên đặt chân đến thành phố nhỏ và đầy thơ mộng này.
“Biển Quy Nhơn không quá lớn nhưng đủ rộng để chứa nhiều người. Nhưng cái rộng hơn là tình cảm chân chất của người dân bản xứ, khiến ai một lần đặt chân đến mảnh đất này đều muốn quay trở lại”
Khác với Vũng Tàu, du khách uống cà phê đêm ngồi trên ghế bố hoặc dưới ô dù trong không gian không ánh điện dọc bãi biển; ở Quy Nhơn, khách ngồi trên ghế gỗ mộc đặt trên triền cát trắng. Bàn cà phê cũng làm bằng gỗ đơn sơ, không tấm trải, không hoa. Một điều làm khách thích thú là “cà phê không nhạc”, tức chỉ uống cà phê và nghe sóng biển vỗ về. Âu đây cũng là nét riêng mà những nơi khác không có.
Một đặc điểm “hút” chúng tôi là “âm thanh nhỏ nhẹ”. Dường như, những người đến uống cà phê trên cát đều có ý thức “nói nhỏ đủ nghe”, không gây ồn ào cho người bên cạnh. Giải thích điều này, một người bạn là dân Quy Nhơn cho biết: “Người Quy Nhơn từ xưa đến giờ uống cà phê nghe sóng biển thay vì nghe nhạc. Chính phong cách này đã tạo nét riêng độc, lạ, chỉ Quy Nhơn mới có”. Quả thật, khi chúng tôi thả hồn cùng sóng biển Quy Nhơn, ngồi trên triền cát nhâm nhi ly cà phê, bao ưu phiền như tan biến hết.
Điều làm chúng tôi khá bất ngờ là hơn 2 ngày ở Quy Nhơn, tuyệt nhiên không gặp người ăn xin, mời chào, chèo kéo khách. Thỉnh thoảng, chỉ có mấy em học sinh mời mua vé số một cách thân tình.
Đường bậc đá lên mộ Hàn Mặc Tử. Ảnh: MAI THẮNG
Lên dốc đá, thả hồn cùng thi sĩ Hàn Mặc Tử
Trước khi đến “Đất Quy Nhơn gầy”, tôi thầm nhủ, phải thăm mộ Hàn Mặc Tử trước để tỏ lòng ngưỡng mộ thi sĩ Hàn Mặc Tử tài hoa.
Du khách đến Quy Nhơn, không thăm mộ Hàn Mặc Tử thì coi như chưa đến. Nhiều người đến cốt để xem thi sĩ danh Hàn “mặt mũi” ra sao mà làm đắm say bao lòng người bởi những vần thơ lãng mạn đến vậy. Nhiều cặp tình nhân đến để thả hồn theo gió, “mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây”. Còn cánh văn nghệ sĩ đến để tận mắt nhìn thấy mộ Hàn, đọc những bài thơ của ông và chụp ảnh kỷ niệm bên mộ phần người thi sĩ tài hoa bạc mệnh này. Không ít người đã rơi nước mắt, khi nghe chuyện kể về thân thế, cuộc đời của người nghệ sĩ tài hoa đã giã biệt cõi trần khi tuổi vừa 28.
Nhiều người yêu thơ đến đây, đã bật khóc khi nghe chuyện kể về Hàn, nhất là về những ngày tháng cuối đời của ông. Trong những bài thơ của ông, “Đây thôn Vỹ Dạ” đã đạt đến đỉnh cao, ở cả góc độ thi pháp lẫn tính nhân văn. Những vần thơ mộc mạc, chân thành: “Sao anh không về chơi thôn Vỹ/ nhìn nắng hàng cau nắng mới lên/ vườn ai mướt quá xanh như ngọc/ lá trúc che ngang mặt chữ điền” như thấm vào gan ruột; có vần thơ nghe xốn xang muốn khóc: “Áo em trắng quá nhìn không ra/ ở đây sương khói mờ nhân ảnh/ ai biết tình ai có đậm đà”...
Thăm mộ Hàn Mặc Tử, du khách bần thần trước anh linh ông. Nơi đây, linh thiêng và huyễn hoặc; trần tục nhưng lãng mạn vô cùng.
Du khách tham quan dịch vụ bút lửa Dzũ Kha tại đồi Ghềnh Ráng.
Du khách thăm mộ Hàn, không phải ai cũng biết, kết cấu xây dựng ở đây đều liên quan đến thơ Hàn Mặc Tử. Đường vào mộ xây thành bậc đá, lấy ý tưởng từ ca từ trong bài hát “Hàn Mặc Tử” với “Đường lên dốc đá nửa đêm trăng tà nhớ câu chuyện xưa”. Bên phải mộ Hàn trồng 7 cây cau, bên trái trồng 9 cây lấy từ ý tưởng ở bài thơ “Đây thôn Vỹ Dạ”. Mộ Hàn đặt chính giữa nửa vầng trăng khuyết. Tất cả khung cảnh, từ cây phượng vĩ, hàng cau, bậc đá, đều như mang theo trong đó, một góc tâm hồn người thơ Hàn Mặc Tử...
Trước khi tạm biệt Quy Nhơn, một đồng nghiệp của tôi đã khóc. Chị quỳ cạnh mộ Hàn Mặc Tử thì thầm điều gì đó. Chị nói: “Mình sẽ trở lại Quy Nhơn. Một lần đến để cả đời nhớ mãi”.
Biển Quy Nhơn không quá lớn nhưng đủ rộng để chứa nhiều người. Nhưng cái rộng hơn là tình cảm chân chất của người dân bản xứ, khiến ai một lần đặt chân đến mảnh đất này đều muốn quay trở lại, để thênh thang cùng sóng biển và thả hồn với những vần thơ của thi sĩ họ Hàn.
MAI THẮNG