Giấc mơ của cậu bé khuyết tật mồ côi
Tin cậu bé khuyết tật mồ côi Trần Văn Lạc đậu đại học vào ngành Công tác xã hội (Ðại học Quy Nhơn) làm rộn ràng Trung tâm BTXH và Công tác xã hội tỉnh. Lạc hồ hởi, hai cánh tay tì chặt vào cây bút bé xíu, nắn nót, đường hoàng viết tên mình vào hồ sơ nhập học.
Trần Văn Lạc làm hồ sơ nộp vào Trường ĐH Quy Nhơn trong sự háo hức, vui lây của bạn bè tại Trung tâm BTXH và Công tác xã hội tỉnh.
Lạc là đứa trẻ bị bỏ rơi tại Trung tâm Y tế TX An Nhơn 18 năm về trước. Em được Trung tâm BTXH và Công tác xã hội tỉnh tiếp nhận vào ngày 26.11.1999. Đứa trẻ có đôi mắt sáng, hai má phúng phính, bị khuyết hai bàn tay và bàn chân trái, lớn lên trong sự đùm bọc của các cán bộ, nhân viên tại Trung tâm. Và giờ đây, tự mình em đã mở cho chính mình một cánh cửa mới - cánh cửa vào đại học.
Hoàng Phạm (thực hiện)
Trước thời khắc thi THPT Quốc gia, Lạc sợ nhất là mình làm bài môn Văn không kịp. Em lý giải: “Vì không cầm bút bằng ngón tay nên em viết chậm hơn so với bạn bè cùng lứa. Những năm cấp 3, bên cạnh việc học, làm bài tập, em còn phải dành nhiều thời gian cho việc chép lại bài học vì trên lớp viết không kịp. Nhận kết quả với 15,75 điểm, vừa đủ để đậu vào ngành học mình yêu thích, em rất mừng!”.
Học đại học ngành Công tác xã hội là giấc mơ nhiều ý nghĩa của Lạc. Bởi, không có gia đình riêng, không có quê nhà, Lạc muốn gắn bó với mái nhà chung là Trung tâm BTXH và Công tác xã hội tỉnh sau tốt nghiệp. Ngành học hiện tại sẽ giúp em có cơ hội được làm việc, được tiếp tục sống và giúp đỡ các bạn, các em, các ngoại, các chú cùng cảnh.
Bên cạnh đó, Lạc còn một giấc mơ khác- giấc mơ tìm về nguồn cội. Lạc tâm sự: “Nhiều người nói với em rằng: người nhà không cần em nên mới bỏ rơi em. Nhưng em vẫn nghĩ nếu bỏ rơi, hoàn toàn không cần em nữa, chắc phải bỏ em ở nơi hẻo lánh chứ không phải là nơi đông đúc như bệnh viện, lại có đủ giấy tờ, quần áo, sữa... Em vẫn muốn tìm thấy gia đình, những người đã sinh ra mình”.
Sắp tới, cuộc sống tự lập trong 4 năm học đại học có lẽ sẽ nhiều khó khăn với một chàng trai khiếm khuyết tứ chi, sống dựa vào nguồn trợ cấp ít ỏi hằng tháng của Nhà nước. Song, nhìn vào đôi mắt sáng và kiên nghị của em, chúng tôi tin em sẽ vượt qua trong lạc quan như chính cái tên của mình!
AN PHƯƠNG
Mình biết đến bạn từ năm lớp 10 và bắt đầu nói chuyện, chơi với nhau tầm giữa kì 2 năm lớp 10. Mọi người nói bạn nóng tính... Nhưng chỉ là lời nhận xét của họ, còn mình khi mình tiếp xúc với bạn mình lại thấy bạn khá vui tính. Đôi lúc đùa hơi lố, bạn đánh mình khá đau, nhưng mình tin đó chỉ là vô ý và lý do lực mạnh và đau thì mình không nhắc đến. Ba năm cấp 3 ôm bạn 2 lần, một lần là tầm năm 11 hay sao đó mình không nhớ rõ và lý do ôm là bạn nói ôm thử mình vòng tay hết người bạn được không. Còn lần 2 là ngày chia tay do nhà trường tổ chức. Mình nhớ là mình có lại nói chuyện và ôm nhẹ bạn... Nói chung đối với mình bạn khá vui vẻ và hòa đồng. Chúc ước mơ của bạn sẽ sớm thành hiện thực. Chúc Lạc thành công !