Thơ
LÊ VĂN HIẾU
Và em mười sáu
Anh sẽ lục tung những nơi em sống,
em có tin không ?
Cả một thế giới tuổi thơ - em chan chan trong nắng,
Và mơ...
Em mơ gì em biết không,
khi em tắm tiên giọt nước vỡ ra những đóa hoa,
chuẩn bị tỏa hương cho mấy chục năm sắp tới?
Thời đó hình như em không biết buồn,
hình như để dành cho những tháng ngày sau
này buồn,
buồn chín lịm.
Một mảnh vỡ ký ức chiến tranh em đã lội qua,
em ngồi bên sông giặt áo, giặt mà không mộng.
Anh đã lục tung,
và anh đã ghen những đôi mắt ve vuốt mái tóc phía sau em
Anh ghen với cây bạch dương,
anh ghen với tuyết ở một đất nước xa, đã làm
buốt da thịt em
Anh ghen mặt trời ở thành Roma lặn xuống
đã cứa vào em một hoàng hôn buồn
Anh ghen những ai đã làm em khóc, kể cả nỗi cô đơn em
Anh sẽ lục tung,
anh sẽ cày xới tất cả trả về hoàn nguyên
Anh sẽ gieo cấy những điều em thích
Mọi con đường đầy hoa
Giữ nguyên mặt trời mọc mỗi sớm mai, trưa chiều
đều vứt bỏ
Anh tha cả gió,
gió thu về khe khẽ hát ru em
Anh bắt trăng luôn rằm,
nếu có chệch nghiêng thì chỉ nghiêng mười sáu
Bởi em luôn là mười sáu tuổi ở trong anh.
Tranh VĂN NGUYỄN
ÐẶNG HOÀNG THÁM
Mùa xuân hải đảo
Biển của ta đảo của ta
Mênh mông một dải Trường Sa kiên cường
Con tàu cưỡi sóng trùng dương
Ðêm nay trăng biển soi đường ta đi
Biển thăm thẳm nhớ nhung gì
Xa nhau buổi ấy từ ly hẹn về
…Thương người nơi bến sông quê
Áo bay phấp phới tóc thề như mây
Nhớ em má đỏ hây hây
Chiều xuân hai đứa cầm tay hẹn hò
Bây giờ ta nhớ con đò
Dòng sông bến cũ trăng nhòa lối xưa
Lá vườn ru tiếng võng đưa
Thương mẹ dầu dãi nắng mưa một đời!
…Ở đây đảo vắng bóng người
Ở đây vắng những nụ cười thân yêu
Còn ta. Ta với biển chiều
Mùa xuân hải đảo đã nhiều thiết tha…
VĂN THỊ HƯƠNG
Bên bãi sông quê
Ngơ ngẩn một chiều trước bãi sông quê
Nắng dát bạc long lanh vờn sóng nước
Tấm thảm nhung của cỏ xanh biếc mượt
Có loài chim bói cá đã bay về!
Ðã tự khi nào bên bãi sông quê
Cho tuổi thơ ta những trưa hè mát rượi
Ðàn cá mãi tung tăng như bầy trẻ
Bãi dâu xanh in bóng mẹ một thời...
Ai còn nhớ khi quê vào mùa vụ
Bãi sông quê tràn tiếng gió reo mùa
Cánh đồng lúa vàng ươm như tơ lụa
Sông nghiêng nằm nghe đất thở ngày vui!
Tự trái tim mình, ta gọi “Sông ơi!”
Tình quê hương bỗng lớn hơn tất cả
Giữa nhịp sống luôn ồn ào, vồn vã
Cho ta tìm về nơi chốn bình yên!
SƠN TRẦN
Kí ức về mùa
Mùa nâu sồng trên lưng áo mẹ
Giọt mồ hôi mặn mòi lặn vào giấc ngủ con thơ
Cánh đồng mùa khô vết chân chim in ngấn bùn rạn vỡ
Cây lúa nghẹn đòng trước ánh mắt lo âu
Mùa lỡ nhịp trên vầng trán của cha
Khói thuốc từng đêm rít mòn suy nghĩ
Mái tranh nghèo buồn thiu khi ước mơ ngã quỵ
Tiếng mưa đêm ướt nhẹp nỗi niềm
Mùa đóng băng trong nỗi nhớ dại khờ
Ði qua giấc mơ một thời thiếu nữ
Chị sang sông ngác ngơ trước hoàng hôn lữ thứ
Bỏ lại mùa hoa nhạt sắc phía mong chờ
Mùa lặng lẽ như chuyến tàu số phận
Băng qua buồn vui, được mất, khóc cười
Ðể một sớm không ưu tư, đón chờ ngày tới
Tôi thật lòng tịnh độ trước mùa đi…