Ðánh rơi một tiếng kèn
Lần đầu tiên tôi gặp người ấy, tôi không nghĩ rằng đó là định mệnh. Đã là định mệnh thì không thể biết, không thể biết là đúng hay sai, tốt hay xấu… chỉ có thể chấp nhận mà thôi. Khi nghĩ đó là định mệnh, tôi nhìn vào mông lung.
***
Tôi là sinh viên khoa Văn, tôi yêu những câu chuyện và tôi lãng mạn. Trường tôi, sinh viên khoa Văn và khoa Nhạc thường hay “kết” nhau. Chắc vì cùng lãng mạn. Những mối tình ấy, ít khi đi đến đâu nhưng lúc nhớ lại toàn kỷ niệm đẹp. Phần lớn những cô nàng Văn khoa yêu những anh chàng mang guitar trên vai, còn tôi, tôi lại đặc biệt ấn tượng với những chàng trai biết thổi sáo hoặc kèn harmonica. Bạn bè hay trêu tôi kém cảm nhận, âm thanh réo rắt của sáo và tiếng khè khè đầy tạp âm của harmonica sao có thể bằng tiếng âm hưởng vang rộng của guitar được. Tôi không nói, chỉ cười. Tôi thích những gì là lạ một chút.
Năm tôi hai mươi, tôi gặp người ấy. Đó là một người đàn ông với chiếc áo sơmi trắng lúc nào cũng được dắt vào quần một cách gọn ghẽ. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là dưới giàn hoa giấy, khi tôi đang cùng đám bạn ôm sách đi vội tới tiết học thêm thì bắt gặp anh, lúc ấy đang ngồi du dương với cây kèn harmonica. Khỏi phải nói với tôi, trong tim như có một sự chấn động nhẹ, lúc ấy, cứ như trong không gian chẳng có ai, chẳng có cả đám bạn tôi đứa thì kèo nài tôi đi, đứa thì đang ngẩn ngơ trước một chàng thư sinh áo trắng, chỉ có anh và tôi, và những bản nhạc không lời.
Thấy tôi, đứng ngẩn ngơ, anh cười hiền:
- Cô bé thích điệu nhạc của anh à?
Như để chữa thẹn, tôi vội cất lời:
- Rõ vô duyên, đường đâu phải của ông. Muốn đi hay dừng lại cũng vì ông à?
Đó là kỷ niệm đầu tiên của chúng tôi. Lần thứ hai gặp nhau là khi thầy dẫn anh ra mắt với câu lạc bộ, anh sẽ tạm thời làm chủ nhiệm câu lạc bộ sáng tác của chúng tôi trong vài tháng cho tới khi thầy chữa bệnh xong. Anh là sinh viên cũ của thầy hiện đang làm việc tại một nơi khác, nay thầy nhờ nên anh mới về một thời gian. Vì tôi là trưởng nhóm nên tự nhiên thầy gọi tôi giới thiệu trước với anh. Ngay khi vừa thấy tôi, anh đã cười cười:
- A, cô nhỏ vô lễ !
Tôi khá thẹn. Sau lần đó, vì những công tác với câu lạc bộ, anh và tôi hay gặp nhau, anh bảo tôi:
- Ra là mới năm nhất à? Thế là nhỏ xíu. Nhỏ hơn anh đúng một con giáp. Phải lễ phép nghe chưa?
- Những một con giáp cơ à? Thế thì phải gọi là chú.
- Ai lại gọi thế. Một là anh, hai là thầy, đâu đã già đến độ đó?
- Một giáp là quá già rồi. Có dạy đâu mà gọi là thầy, chỉ là chủ nhiệm thôi!
Anh cười ha hả vui vẻ, đó là ấn tượng trong những ngày đầu khi tôi và anh cùng làm việc với nhau. Năm ấy, tôi hai mươi tuổi. Cùng năm ấy, tôi chia tay mối tình đầu. Chẳng hiểu sao ngày chia tay thường đi kèm những cơn mưa, và cũng chẳng biết sao lúc tôi cô đơn nhất lại có anh. Anh bắt gặp tôi trên con đường đi học về, đang khóc. Anh nài tôi lên xe chở về: “Lên xe đi nào, có nghe lời “chú” không hả? Chấp nhận làm “chú” một lần cho thấy tiếng nói người lớn hơn rồi đó. Người ta hạ mình như thế rồi, có leo lên xe không?”. Tôi nín khóc trước người đàn ông đã quá ngưỡng ba mươi nhưng lúc nào cũng cười đùa như con nít. Nỗi đau mối tình đầu tan vỡ của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều là nhờ có anh.
Rồi người ta ghép cặp tôi với anh vì chúng tôi thường hay đi với nhau. Đám bạn tôi đứa thiện ý thì bảo: “Nói thực thì anh Di là một người đàn ông tốt tính, hiền lành, lại chu đáo không chê vào đâu được. Nhưng, nếu quả thật làm mẫu đàn ông để cặp kè bây giờ thì… mày nên nghĩ lại! Mày còn quá trẻ còn ổng thì quá già!”. Vài đứa ác mồm lại dị nghị: “Thật ra lại đáng tuổi chú đấy, hơn những mười hai tuổi. Cùng lứa, bạn bè của ổng cũng đang đứng giảng tùm lum trong trường mình đấy thôi. Nghĩ sao mà thích mà yêu, mày?”.
Lúc đó tôi chợt nhận ra, thì ra đối với tuổi hai mươi của chúng tôi thời bấy giờ, tuổi tác là một vấn đề vô cùng quan trọng, và tôi cũng buột miệng: “Tao không bao giờ yêu ai hơn tao những một con giáp, đáng tuổi chú của tao đâu mà!”.
Tự nhiên tôi nghe có tiếng bước chân dợm ngoài kia, tiếng rơi của chiếc kèn harmonica bằng đồng anh hứa tặng. Chúng bạn chắc chắn chẳng đứa nào cảm nhận như tôi được. Lén dõi qua khung cửa, thấy bóng anh xa dần.
Kể từ đó tôi với anh trở nên ngượng nghịu, rồi dần xa cách, bạn bè trấn an rằng tôi với anh chỉ hợp làm người hướng dẫn thôi, đừng dính vào yêu đương, chúng tôi còn nhỏ quá, mới năm một, tương lai còn phía trước, vả lại chênh lệch tuổi tác là khác biệt sẽ dẫn tới rất nhiều thứ khác nữa khó dung hòa… Vài tháng sau, thầy khỏe, anh đi, ngày chia tay, nhiều đứa ở câu lạc bộ khóc lu bù vì một phần dân văn nhạy cảm, phần khác anh rất tốt với chúng tôi. Tôi vì ngại không nói lời tiễn biệt anh, chỉ có anh bước qua xoa đầu tôi và dúi vào tay tôi một món quà, thế rồi anh đi. Chỉ có thế, không ai nói với ai lời nào…
Năm hai mươi, tôi nhận được một hộp quà từ một chàng trai lớn hơn tôi một giáp. Một chàng trai mà mãi đến giờ, tôi vẫn chưa có dịp gặp lại. Chàng trai ấy là người mà tôi đã lỡ thương. Đến mức tới giờ tôi vẫn chưa dám mở hộp quà ấy ra!
Truyện ngắn của LÊ HỨA HUYỀN TRÂN