Khi khói bếp cong hơn đọt dớn
Ngày đã thả những vệt vàng trên cỏ
Những nồng nàn nung đáy mắt khô cong
Ngày tàn chưa sau vệt mây héo úa
Cơn giông lỡ làng
Bến sông kín sỏi
Không ai hỏi đọt măng chỏng chơ trong
chiếc gùi bên bãi
Chiếc lá tre bữa đó có theo dòng
Đọt dớn cong hơn dấu hỏi
Cuộn xoắn lòng mình
Những viên sỏi mài nhẵn một đời chưa thỏa
Mài lòng mình chai sạn
Mà chiêm bao còn cộm một nỗi gì?
Chiều cứ thả sợi khói mờ trên mái
Tiếng tỉ tê chim K’cluốc tìm bầy
Ngày tàn chưa sau tiếng chày cùm cụp
Vụn sắn đục ngầu
Vuông bếp chật tro
Không ai hỏi khuôn mặt đen lầm lụi
một mình sau chái bếp
Thanh xuân xưa từng mơ ước điều gì
Khói bếp cong hơn ngọn dớn
Nhuộm ám đời người
Những thanh củi nối tiếp nhau
cháy như bao đời đã cháy
Sau rực hồng ai nhớ được than đen?
THỊ HẢI ĐIỂU