Lưu bút ngày xanh
Tản văn của PHAN HUY THÙY
Hồi tôi học phổ thông năm cuối bậc THPT, mùa hạ như đến sớm hơn, dù bận rộn việc học hành thi cử nhưng những quyển lưu bút vẫn cứ lặng lẽ được chuyền tay nhau ghi lại những tháng ngày tươi đẹp.
Lưu bút học trò ắp đầy bao kỷ niệm. Vui buồn, hờn giận vu vơ như cơn gió thoảng qua trên tán lá sân trường. Sắp chia xa, chỉ còn kỷ niệm là đong đầy ký ức. Mỗi lần cầm quyển lưu bút của bạn, tôi trân trọng và nắn nót viết từng dòng tâm sự với biết bao tình cảm mến thương, nhắc nhở đừng quên nhau, chúc bạn về sau đạt được ước mơ, may mắn, đủ đầy…
Có thể, với người lớn thì đó là những lời sến súa, nhưng tuổi học trò cứ hồn nhiên, ngây thơ mà viết những lời thơ mộng. Quen rồi nét chữ, hiểu rồi tính tình, biết rồi nhà mỗi đứa ở đâu, nhưng vẫn cứ ghi vào: Đội 5, thôn Vĩnh Phú, xã Hòa An, huyện Tuy Hòa để bạn đừng quên mình!
Tranh của họa sĩ NGUYỄN TẤN VĨ
Không chỉ có tình bạn, lưu bút còn khắc ghi cả tấm lòng của thầy cô giáo. Chẳng thầy cô nào lại nỡ chối từ ghi vài dòng lưu bút cho các em. Lật giở lưu bút của bạn bè để ghi, tôi xúc động nhận ra bút tích của từng thầy cô đã dìu dắt chúng tôi suốt thời thơ dại!
Thời sinh viên Văn khoa của Đại học Đà Lạt chẳng phai mờ trong ký ức tôi. Bạn bè tứ xứ tụ hội nơi giảng đường có nhiều thông reo, sương phủ. Bốn năm thấm thoát trôi qua, mùa hè cuối cùng sao mà da diết thế. Cũng lưu bút chuyền tay, đong đầy niềm thương nhớ. Với sinh viên, chia tay rồi, người lên Tây Nguyên, người ở Lâm Đồng, bạn ra xứ Nghệ, bạn ở Quy Nhơn, còn tôi Phú Yên, biết khi nào gặp lại! Hồi đó chưa có điện thoại để liên lạc nên cuối dòng lưu bút còn ghi rõ địa chỉ: Đội 5, thôn Vĩnh Phú, xã Hòa An, huyện Tuy Hòa, giờ thì thêm tỉnh, tỉnh Quảng Nam vì tụi từ nhiều tỉnh thành về đây học tập mà. Hẹn một ngày sẽ gặp bạn ở quê!
Tôi gắn bó với công việc giảng dạy nên nhiều năm trước đây, mỗi khi tháng 5 về, học sinh cuối cấp thường ghi lưu bút và nhờ tôi viết mấy câu. Nhớ đến thầy cô của mình ngày trước, tôi vui và cẩn thận, nắn nót viết từng dòng, mong các em đỗ đạt, công thành danh toại... Nhờ lưu bút mà thầy trò càng hiểu thêm nhau.
Mấy năm gần đây, học sinh gần như không còn nghĩ đến chuyện ghi lưu bút nữa. Khi hỏi, các em bảo rằng: Đã có điện thoại thông minh lưu hình, dựng cảnh, làm clip video, vừa tiện lợi vừa chất lượng nên không cần... Đành rằng cuộc sống là vậy nhưng tôi vẫn thấy tiếc nuối, trăn trở! Tôi miên man nhớ và mượn tên bài hát “Lưu bút ngày xanh” của nhạc sĩ Thanh Sơn để bày tỏ nỗi niềm “Và đôi lúc nhớ nhau lưu bút còn/ Để lại chuyện buồn vui”. Lưu bút ơi, những khoảng trời tươi đẹp!