Mùa mưa thương mẹ
● Tản văn của TRẦN THỊ THẮM
Mùa mưa, tôi thương mẹ nhiều hơn, nghĩ về mẹ nhiều hơn. Quê tôi ở cuối dòng sông Côn, nơi các bản tin cảnh báo bão lũ hay gọi là rốn lũ lớn nhất tỉnh. Tầm tháng 9, tháng 10 âm lịch là nhà nhà nhắc nhau cẩn thận giữ gìn chăm sóc trẻ nhỏ, tu sửa lại sõng xuồng, lo chuyển đồ lên cao. Tuổi thơ tôi gắn liền với những cơn mưa nặng hạt và ánh mắt lo lắng xa xăm của mẹ cha.
Ngoại tôi kể, tôi chào đời vào một đêm tháng mười trời mưa như trút nước. Có lần mải chơi tôi quên ráo mọi lời căn dặn của mẹ, giữa lúc trời mưa to tôi trốn mẹ chạy chơi cùng chúng bạn. Khi nằm co ro trên giường vì cảm lạnh, tôi mới lo lắng với lỗi lầm của mình. Ý nghĩ ngây thơ của tôi ngày ấy chỉ lo sợ mẹ sẽ giận và bỏ mặc tôi, nhưng không, mẹ chẳng giận mà còn nhẹ nhàng khuyên bảo tôi. Nằm trên giường ấm tôi cảm nhận rất rõ tiếng bước chân vội vàng của mẹ, mẹ chạy đôn chạy đáo nấu cháo, mua thuốc rồi ngồi bên cạnh tôi suốt đêm để chườm khăn ấm, chăm sóc cho tôi. Nước mắt tôi cứ lăn dài khi nhìn vào khuôn mặt xanh xao, hốc hác của mẹ, mẹ lặng thầm, tất tả lúc nắng lúc mưa để lo các con ăn học mà giờ đây một giấc ngủ của mẹ cũng không được trọn vẹn. Tôi áy náy giận bản thân vô cùng nên dặn lòng phải thật ngoan ngoãn, xứng đáng là chị hai trong nhà, nghe lời cha mẹ mới có thể làm cho cha mẹ vui lòng và bớt đi một nỗi lo toan.
Tranh của họa sĩ NGUYỄN TẤN VĨ
Mùa mưa buổi chạy chợ của mẹ cũng vất vả hơn. Khi mùa mưa bắt đầu cũng là lúc những con cá, con tôm xuôi theo dòng nước đổ vào các cánh đồng trũng thấp. Chiều nào mẹ cũng đội nón tơi, đi trong mưa ra đồng để mò tôm, bắt cá. Mưa xối xả phả vào mặt mẹ rát buốt, tấm áo nâu đen cũ sờn ướt đẫm không chỉ vì nước mưa mà còn là những giọt mồ hôi nặng nhọc. Mồ hôi của những ngày mưa dường như phảng phất hương vị đăng đắng của tình mẹ. Tôm, cá sau khi mang về mẹ sẽ lựa ra, những con cá tươi, còn sống mẹ đem rộng lại để dành mang ra chợ huyện bán, số còn lại mẹ làm thức ăn cho bữa chiều.
Mùa mưa đến gần làm tôi nhớ đến hình ảnh về ngôi nhà tranh cũ kĩ trước đây của cha mẹ. Thương những đêm mưa nặng hạt chẳng dứt, mẹ trằn trọc giấc ngủ chẳng yên. Những cơn mưa dai dẳng trút xuống đất như tỷ lệ thuận với nỗi lo âu của cha mẹ. Mái nhà tranh xiêu vẹo, xác xơ không thể chống đỡ được sự tàn phá của thiên nhiên vốn vô tình, phũ phàng và khắc nghiệt. Ngôi nhà dột nát nhìn đâu cũng chỉ toàn là các thau, chậu được mẹ đem ra để hứng nước mưa. Mẹ chọn chỗ khô ráo cho mấy chị em tôi nằm, còn mẹ, mẹ đến bên cha, phụ cha lợp lại mái tranh bị gió giật làm trống đi một lớp lá. Ngày ấy đã xa lắm rồi, nhưng tôi cũng đủ lớn để nghe trong tiếng gió còn có cả tiếng thở dài của cha mẹ. Đêm ấy, tôi cũng không thể nào ngủ được vì tôi biết trong lòng của cha mẹ cũng đang rối bời. Ba ngồi im phắc như tượng tay cầm chiếc radio cũ theo chừng những bản tin thời tiết. Bên ngoài gió rít dài, tiếng radio khọt khẹt, lâu lâu lại lạc sóng bất chợt lại hú lên thảng thốt. Mẹ thở dài với cha, không biết nhà của mình có cầm cự qua hết mùa mưa bão năm nay không? Câu nói bỏ lửng giữa chừng của mẹ khiến cha ngồi trầm tư, đổ bóng dài vào đêm. Ánh vàng vọt từ chiếc đèn bão bỗng chập chờn như một sẻ chia thầm lặng.
Thời gian dần trôi, rồi cha mẹ tôi lần hồi cũng dựng được nếp nhà xây mái bằng vững chãi. Mãi ám ảnh với những mùa bão lụt, lại ở ven đầm Thị Nại nên cha mẹ tôi luôn nghĩ đến chuyện chắc chắn, vững bền. Biết bao nhiêu năm gian khó nhưng chẳng bao giờ tôi nghe cha mẹ tôi than vãn lấy một lời, mẹ vẫn dịu dàng, nụ cười tươi ấm áp luôn sáng bừng gương mặt mẹ; còn cha tôi lúc nào cũng vững chãi như một thành trì che chắn cho cả mấy mẹ con. Hằng đêm, mỗi khi lặng lẽ thoa thuốc nắn bóp đôi bàn chân nhỏ gầy của mẹ, tôi hay mường tượng khung cảnh hạnh phúc lung linh ngày xưa của gia đình tôi.
Mùa mưa tôi tranh thủ ở nhà với mẹ nhiều hơn, bận rộn đến mấy tôi cũng dành một khoảng thời gian cố định để về bên mẹ, thoa dầu lên và đấm lưng cho mẹ. Ngồi với mẹ vào những buổi chiều mưa bay rả rích, cùng thưởng thức các món ngon từ đôi bàn tay khéo léo của mẹ, còn gì ấm áp hơn. Thương lắm những mùa mưa có mẹ có con!